Tất bật

Ngồi trên chuyến xe ra miền trung cứu trợ, sau bốn giờ xe chuyển bánh, tinh anh Nhật Hồng Nguyễn Đễ, một cấp Dũng đã ra đi. Thôi lỡ hẹn, giã từ miền Trung nhé, về Sài Gòn hình thành Ban Lễ tang và Cung an chức sự rồi lên đường trực chỉ Tây Nguyên. Tôi kính nể những người anh sống trọn lành cho tổ chức, bằng Lam tình không vổ ngực xưng tên mà Lam Địa thấm sâu dòng sữa ngọt, nguồn tư lương giàu đạm tố yêu thương.

Anh không nói điều chi, chúng em đây không nói điều gì, mà đường phố có lắm người qua lại hạ mũ cúi đầu dừng bước tiển anh đi. Đà Lạt cuối đông lạnh thấu xương ,nhưng tiển anh đi không ai mang áo khoác, màu Lam hiền hòa quyện với sương mai. Đã rĩ tai con cháu anh bắng tiếng hải triều rằng hãy đến để người cười ta khóc, và ra đi sao cho người ta khóc mình cười. Em đã đến, em đã nghe và em đã chứng kiến, bàn tay anh thô kệch, lời anh nói không trau chuốt, không văn hoa, nhưng ngộ lý chơn thường, trái tim Lam ngọt ngào sáng tỏa.

Mới từ biệt cao nguyên với anh Nhật Hồng Nguyễn Để thì miền thùy dương, Quảng Thừa Tôn Thất Phú quảy dép tây quy. Phần anh thì nhẹ gót tang bồng, kẻ còn lại bỉ thử thị phi rõ không dung dị, nhưng với tôi, tình Lam không biên cương giới địa, tình Lam không phân chia thiệt hơn. Liền phone cho Huệ Quảng Nguyễn Phúc Quang, ngày đêm anh túc trực tại đó cùng gia thân quyến thuộc anh Quảng Thừa.

Thường vụ ủy cử tôi ra, Hội đồng Chứng minh – Cố vấn dạy rằng “Phương tiện tùy nghi,vô thi bất khả”. Tôi đến, nhục thân anh nằm đó, tôi thắp hương đảnh lễ hỏi anh: “Có ai cù rũ không nào. Tôi không có gì cho anh nhưng tôi có gươm báu loại bố ma trừ tà thứ thiệt, tôi thi thiết tụng đọc anh nghe”. Tôi cũng trao hành trạng hộ mạng cho anh đó là kinh Bát Đại Nhân Giác và cũng là hành trang đưa tiển anh lên đường. Trong Lễ Truy phong Cấp Dũng, anh có nghe ngài Vạn Hạnh cung tuyên: “Linh tiền đây, là một người giàu công nhưng có lỗi, thương biết mấy đã một lần sám hối. Ban Hướng Dẫn của Linh đây, đầy độ lượng khoan dung, nên lễ Truy phong nầy là con thuyền Lam chất đầy đạo lý, tuổi già sức yếu như tôi vô cùng hãnh diện được thay mặt chư tôn trao cấp hiệu cao quý nhất cùa nhà Lam cho anh. Hãy yên tâm mà lên đường về Tây Phương anh nhé, tình Lam anh chọn bất diệt khôn cùng”. Nghe ôn dạy, Lam Viên và cả gia đình anh đều khóc, trong đạo tình chất ngất yêu thương.

Trở lại Sài Gòn tổng kết cuối năm tôi mới thấy tánh chơn thường trong vô thường hư ảo. Khép lại Phật sự cuối năm tại đó để chung lo cứu trợ đợt hai. Gặp ít nhiều trở ngại, mình ở lại không đi nhưng hiểu thấu đạo lý “Bất khả tư nghì”. Đến khuya, nhận được tin anh Quảng Hội Lê Cao Phan tự Nhuận Pháp hiệu Tầm Phương vừa mới lên đường hầu Phật. Mất mát nào lại không xót xa, chia ly nào không xốn xa lòng dạ. Nầy anh “Triệu người quen có mấy người thân, khi lìa trần có mấy người đưa? Khi đóng lại cái nắp quan định luật, rõ là một bài học không anh?”

Với chúng em! Những con người bé nhỏ, anh là khuôn mặt lớn! Anh là người có Tâm, anh là người có Tầm. Anh không mất trong tình Lam bất diệt giữa cuộc đời sanh diệt diệt sanh. Chia tay anh nơi đài Hóa thân về đến nhà, lo rà soát lại chương trình lễ lược tấn phong ngày mai. Chuyện trái ngang không dễ trở tay, nhưng khắc biết vì đâu trở ngại mà kiên gan mà trì chí mới bước qua thời vận bỉ đó anh. “Đoạn trường vô thanh”./.

(THỊ NGUYÊN)

Bài khác nên xem

Thơ: Thương tiếc Thầy Nhất Hạnh

Huệ Quang GĐPTVN

Mùa Xuân Văn Nghệ GĐPT

ducquang

Hiếu Từ Dâng Cha Mẹ.

ducquang