Nam mô tiếp dẫn đạo sư A Di Đà Phật.
Kính bạch: Chư tôn thiền đức chứng minh
Kính thưa:
– Tang gia hiếu quyến
– Anh Phụ tá UVNV/BHD/TƯ/GĐPTVN
– Kính thưa quí BHD/GĐPT Thừa Thiên, Đà Nẵng, Quảng Nam 1, Quảng Nam 2 thuộc miền Vạn Hạnh
Anh Diệu Tâm Nguyễn Văn Tự kính thương!
Đã bao ngày tháng trôi qua, nỗi lo âu,sợ sệt nay biến thành sự thật!
Hôm nay trời trở sang thu, đêm về se lạnh, ngoài trời lùm cây, ngọn cỏ trĩu nặng hơi sương, Ban bảo trợ và anh em nhà Lam đến đây để tiễn Anh lần cuôi đi vào long đất Mẹ thân thương.
Thương quá anh Tự ơi!
Nhớ linh xưa, anh là một huynh trưởng hiền lành chất phác,thẳng thắng, tận tụy dẫn dắt đàn em GĐPT Chơn Quang suốt cả thời gian trên 50 năm với hoài bão giáo dục lớp trẻ nên người.
Anh dạy bảo các em biết thương nhau, giúp đỡ lẫn nhau và đừng bao giờ làm khổ cho nhau. Phải có lý tưởng và trung kiên với tổ chức mà mình đã chọn. Anh là tấm gương giữ đúng lời thề trước Tam Bảo qua bao lần phát nguyện Huynh trưởng, thọ cấp để thành toàn sứ mệnh người Huynh trưởng. Thời gian tuần tự trôi qua, nào trại huấn luyện, trại họp bạn…những cuộc hội thảo để trao đổi cho nhau những kinh nghiệm dạy trẻ. Anh luôn tinh tấn: về học tập, mặc dù đã lớn tuổi anh vẫn đăng ký 5 năm bậc Lực tuy chưa hoàn mãn thì đã xả báo thân. Về tấn tu anh đã thọ Bồ Tát giới tại gia với pháp tự Phước Tánh. Sự cố gắng không biết mệt mỏi. Khi thân thể đang mang trọng bệnh, anh em có việc là anh đến giúp ngay, hết đạo tràng này đến đạo tràng khác. Anh em lo lắng cho sức khỏe của anh nhưng anh bảo: “Còn sống ngày nào, giúp được anh em là tôi cứ giúp”. Đó là những kỷ niệm thân thương làm cho anh em nhà Lam gần gũi, gắn chặt nhau suốt chiều dài Lam sử. Anh đến đâu cũng mang tư tưởng hoằng hóa độ sanh xây chùa tạo tượng, mà ngôi chùa Viên Quang cũng có bàn tay anh góp phần xây dựng. Anh đã đóng góp suốt cả cuộc đời mình không ngại khó khăn, gian nguy,thử thách, qua nhiều thăng trầm của tổ chức và nhất là giữ vững lòng TRUNG KIÊN, giữ vững lập trường, giữ đúng nội qui tổ chức GĐPT Việt Nam đến hơi thở cuối cùng, xứng danh “Sống trọn đời Lam”. Những khi chướng duyên bao phủ, anh khuyên anh em cố gắng nhẫn nhục, tấn tu và anh dạy chúng em rằng “Con đường chân lý thì nhiều chông gai,con đường tội lỗi thì nhiều hoa thơm cỏ lạ” Các em phải nghe lời Phật dạy:“Ta như đàn voi lâm trận, dũng tiến giữa rừng gươm dao, giáo mác, bình tĩnh nhận chịu những lời phỉ báng chua cay của Ma vương cuộc đời, nhưng vẫn thản nhiên vững tiến trên đường đạo hạnh “Ma ha bát nhã ba la mật đa”
Anh Diệu Tâm!
Tưởng rằng: Đường về xứ Phật còn xa
Nào hay: Ngõ đến chùa Ông đã mở.
Thương thay: Vô thường một thuở
Vĩnh biệt ngàn thu
Dưới đèn luống khóc kiếp phù du
Trong mộng mãi thương hồn Hồ điệp
Than ôi! Giờ này anh có biết, Ban Bảo trợ và anh em nhà Lam đứng trước linh đài, thành tâm cầu nguyện, ngậm ngùi đau xót tiễn anh đi!
Anh Tự ơi! Suốt mười mấy năm căn bệnh ngặt nghèo, vô phương cứu chữa, cũng như sự vi diệu của mẹ hiền Quán Thế Âm mà anh sống đến ngày hôm nay. Vợ con anh đã thành toàn bổn phận, nuôi nấng thuốc thang.
Ngày Đại lễ Vu Lan anh em nhà Lam đã đến thăm anh, mặc dù trên giường bệnh, bị hành hạ bởi những cơn đau, nhưng anh vẫn giữ vững niềm tin vào lý tưởng, luôn thăm hỏi chí tình tình hình sinh hoạt của Anh em.
Khi sống anh đã quang minh, thác ấm thân phải lỗi lạc, chắc chắn là Anh sẽ được siêu sanh thoát hóa hay hoàn độ Ta Bà để hành hạnh độ tha. Tức có nghĩa: Đến, đi tự tại, vào ra lên xuống không hai, siết chặt mối dây, đời đời thân cận, kiếp này Anh làm lấy nhân lành, kiếp sau chắc chắn Anh hái nhiều quả ngọt
Giờ này, tình Lam kể sao cho xiết, nỗi niềm thương tiếc khi nghĩ đến anh. Mai này, tìm đâu ra bóng hình anh những chiều chủ nhật, những ngày lễ vía, những buổi học Phật pháp, các em làm sao tìm được một Gia trưởng, một huynh trưởng cả một đời tận tụy hy sinh cho tổ chức và đàn em thân yêu.
Đành rằng: Chết không phải là hết, mà chuyển hóa đến cuộc sống mới tùy theo nghiệp lực mình gây ra và nhân quả mình có được.
Nhưng dứng trước cảnh nước chảy hoa trôi, sao dời vật đổi, ở đi hai lối, cây gió chia phôi, nhớ anh lòng những bồi hồi, thấy bóng dạ càng thổn thức
Thế mới biết:
Một phút vô thường, nghìn thu vĩnh biệt.
Mất còn nào biết, đau khổ ai hay.
Trò khứ qui sinh diệt ai bày.
Kiếp tụ tán đổi thay ai vẽ.
Ai không muốn gia đình vui vẻ.
Ai không mong quyến thuộc sum vầy
Nhưng! Từ giã cõi này mấy ai tránh được
Ô hô! Với anh:
Đạo nghiệp dường chưa hoàn bị
Báo thân nào ngỡ chóng tàn
Sanh tử hai đàng, niết bàn một ngã.
Là chân hay giả, là đoạn hay thường
Phàm thánh một đường, Long xà chung hội
Anh Tự ơi!
Anh ra đi giữa lúc đất trời chưa khai sáng
Nhà LAM còn phủ mây đen
Thôi dành vậy!
Thân huyển hóa đành có sanh có diệt.
Tâm chân như vốn không đến không đi.
Mặc dù vậy:
Chúng tôi cũng không tránh khỏi nỗi sầu bi.
Xin thành kính phân ưu cùng tang quyến
Và xin nguyện cầu: Chơn linh anh sớm về đất Phật.
Thấy Phật tỏ tường
Đốt nén tâm hương
Trước đài bái biệt
Nam mô U Minh Giáo chủ Bổn Tôn cứu bạt minh đồ Đại Thánh, Đại Nguyện Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Nam mô Siêu Lạc độ Bồ Tát Ma ha Tát.
Xin vĩnh biệt anh! Anh Tự!
Ô hô!
Thương thay!