Vượt Thử Thách

Sau đêm lửa trại sôi nổi với những tiết mục nhảy lửa, văn nghệ, hoá trang… thật vui nhộn, các trại sinh GĐPT Linh Sơn Đà Lạt trở về nơi cư trú của đội, chúng, đàn mình để chuẩn bị cho giấc ngủ. Qua hai ngày trại huấn luyện Anôma–Niliên–Tuyết sơn tại một ngôi chùa xa nhà ở tỉnh Ninh Thuận, các em đã thấm mệt. Những tiếng nói thì thầm, những tiếng cười khe khẽ vẫn vang lên đâu đó. Đúng 10 giờ 30, một hồi còi vang lên, tất cả chợt yên lặng sau tiếng còi. Chỉ còn nghe tiếng sóng biển vỗ bờ, tiếng xuồng máy xa xa, tiếng muỗi vo ve trong đêm vắng.  Đây đó vẫn còn những bóng người khe khẽ đi lại, đắp thêm chăn cho các em, đốt thêm nhang muỗi…

Chợt phía ngoài sân, ánh sáng một chiếc đèn pin chớp nháy ba lần và khua một vòng tròn, những bóng người nhanh nhẹn đi về phía ấy và quây lại thành vòng tròn. Những chiếc đầu chụm lại, gần hai mươi anh chị em Huynh trưởng thì thì, thầm thầm.  Rồi mọi người nhanh chóng đứng lên trở về vị trí, đội trực chia đều các ngả để canh chừng giấc ngủ cho các em.

Đêm càng khuya, gió biển càng lạnh. Tiếng thuỷ triều lên cùng tiếng lá cây xào xạc tạo nên một cảm giác xa xôi, vắng vẻ. Cạnh nơi các em đang ngủ là một ngôi đền thờ Cá Ông cổ kính, trước đền là một cái am thờ nhỏ đầy rêu phong. Phía sau đền là một khu nghĩa trang khá rộng với những bụi cây xương rồng đầy gai; những tấm bia mộ cũ kỹ, những vòng hoa đã khô trên ngôi mộ còn mới… Tất cả tạo nên vẻ âm u huyền bí lạ lùng.

Đúng 3 giờ sáng, một bóng người nhẹ nhàng di chuyển, lay nhẹ các anh chị Huynh trưởng dậy. Mọi người lặng lẽ đứng lên và tỏa về các hướng: một số anh chị đi về phía bãi biển, một số đi về phía ngôi đền, số khác đi vào nghĩa trang. Sau 5 phút, nếu ai có việc đi ngang qua ngôi đền chắc phải… đứng tim vì bỗng dưng giữa đêm khuya vắng vẻ, hai ngọn đèn cầy trong am thờ âm u được ai đó thắp lên cùng bó nhang đang cháy chập chờn. Trong nghĩa trang, trên mỗi ngôi mộ đều có một bó nhang đang lập loè trước gió… Eo ôi, chuyện gì thế này???

Các em Đoàn sinh vẫn ngon giấc. Một số em trở mình ú ớ nói mê. 3g30 sáng, một bóng đen tiến về phía đội Đỏ của Thiếu nam, lay khẽ em đội trưởng và thì thầm điều gì đó vào tai; em đội trưởng nửa mê, nửa tỉnh vội lay nhẹ các đội sinh trong đội và lại thì thì thầm thầm. Tất cả đội Đỏ nhẹ nhàng mang giày và di chuyển về phía bãi biển đang chìm trong bóng tối. Khi đội Đỏ đã di chuyển được chừng 5 phút, bóng đen lại lay nhẹ và thì thầm vào tai em Đầu đàn của đàn Xanh. Cũng như với Đội đỏ, lại những tiếng rỉ tai thì thầm và cả đàn lại nhẹ nhàng kéo đi, nhiều em vẫn chưa tỉnh ngủ và ngỡ mình đang mơ. Đàn Xanh vừa khuất dạng thì chúng trưởng của chúng Hồng được bóng đen khẽ lay dậy…

Đội Đỏ xuất phát đầu tiên, chưa kịp tỉnh hẳn thì cả đội đã đến bên bãi biển, nơi có một bóng đen đang lặng lẽ đứng chờ. Bóng người đến bên đội trưởng nói nhỏ điều gì đó vào tai rồi đưa ra một sợi dây dài; đội trưởng liền buộc tay tất cả các đội sinh lại với nhau thành một chuỗi dài, rồi tất cả lặng lẽ tiến về phía đền thờ Cá Ông. Nhìn nhang, đèn chập chờn trong đêm vắng, cả đội chợt đi chậm lại, ai cũng thấy ớn lạnh dọc theo sống lưng.

 Đến trước am, đội trưởng vội xá 3 xá rồi từ từ thò tay vào trong am tìm kiếm. Sau một lúc cả đội im lặng chờ đợi, đội trưởng rút từ trong am ra một tờ giấy nhỏ được cuộn tròn. Cả đội vội xúm lại cố giải mã những dòng chữ nguệch ngoạc dưới ánh nến mờ mờ từ trên am hắt xuống. Sau một lúc bàn tán, cả đội đứng bật dậy và dắt nhau cùng di chuyển tiến về phía nghĩa trang.

Từ trong ngôi đền, một bóng trắng chợt xuất hiện trong đêm rồi vụt biến mất sau một gốc cây. Tất cả chạy túa ra nhưng sợi dây trên tay níu mọi người lại với nhau. Đội trưởng trấn an: “Đừng sợ! Đi tiếp đi !” Chưa kịp bước tiếp thì một đốm lửa chợt bùng lên trong nghĩa trang rồi vụt tắt biến; cả đội co rúm lại bên nhau. Sau một hồi định thần, tất cả lại từ từ tiến vào nghĩa trang. Vừa đến trước ngôi mộ đầu tiên,  hai bóng trắng chợt xuất hiện sừng sững đứng trước mặt như từ dưới đất chui lên; một tiếng hét thất thanh giữa đêm khuya, cả đội lại níu chặt tay nhau… Hai bóng trắng tiến về phía cả đội và phân phát cho mỗi người một cây đèn cầy rồi lần lượt thắp sáng từng cây đèn của cả đội. Sau đó một bóng trắng khác đưa cả đội đến cạnh một ngôi mộ cũ kỹ để  tìm mật thư.

Bóng đêm dày đặc, chỉ thấy ánh sáng của những cây đèn cầy lung linh trong gió, ánh sáng những bó nhang chập chờn trước các ngôi mộ. Đội trưởng nói khẽ: “Ngồi xuống tìm mật thư đi”. Chưa kịp ngồi thì ở ngôi mộ bên cạnh có tiếng rên khe khẽ, một bóng đen chồm lên và biến mất sau bụi cây xương rồng, một tiếng khóc thê lương vang lại từ phía xa xa… Khung cảnh nghĩa trang dường như ngưng đọng, tê cóng. Mồ hôi vả ra lấm tấm trên những gương mặt đang cố xích lại gần nhau. Cả đội ngồi xuống quanh ngôi mộ và bắt đầu tìm kiếm, bỗng đội phó lôi từ trong lư nhang ra một mảnh giấy ố vàng với dòng chữ “H…o…n…g …..n….ớ…”. Đội trưởng không cần suy nghĩ phán ngay: “Hơ nóng tờ giấy này đi”. Thì ra “Hong nớ” là “Hơ nóng”. Tờ giấy được đưa qua lại trên một ngọn nến, những dòng chữ lần lượt hiện ra… Cả đội lại vội vàng di chuyển.

Đến gần cuối nghĩa trang, cả đội dừng lại. Trước một ngôi mộ, một bóng áo trắng với một bó nhang đang cháy trên tay đang quỳ bất động. Đội trưởng thì thầm: “ Đừng sợ, mấy anh chị doạ ma đó. Mình tới bắt lại xem con ma này là ai nghe!” Cả đội gật đầu. Bỗng bóng người kia cắm bó nhang lên ngôi mộ và vụt đứng dậy. Cả đội vội lao tới, bóng áo trắng vùng bỏ chạy. Vì sợi dây cột ở tay vướng víu nên tất cả đành dừng lại để “con ma” chạy thoát. Lúc này thì ai cũng có vẻ tự tin hơn và đã bớt căng thẳng .

Xa xa, những ánh nến khác đang từ từ tiến vào nghĩa trang. Lại một vài tiếng thét thất thanh vang lên… Bóng đêm vẫn bao trùm lấy khu nghĩa trang nhưng giờ đây những đội viên đội Đỏ đã bắt đầu “dám” quan sát những ngôi mộ trong đêm. Nếu không có đợt trại huấn luyện này thì chắc chẳng bao giờ có cơ hội để “ngắm” nghĩa trang giữa đêm vắng thế này. Vừa sợ nhưng lại vừa …thích. Ai cũng thấy mình tự tin hơn và lớn hơn được một chút.

Trời còn tranh tối tranh sáng thì cả gia đình đã tập trung đầy đủ trước sân chùa. Những câu chuyện râm ran khắp nơi cùng những câu trêu ghẹo: “Lúc nãy ai mà khóc to quá vậy ha?”, “Ừ, lại có người tè cả ra quần nữa chứ”,… Những tràng cười vui vẻ rộ lên.

Nhìn những em Oanh vũ, thiếu nam, thiếu nữ vừa mới vượt qua một thử thách hú vía và đang trêu đùa nhau, các Huynh trưởng mới thở phào nhẹ nhõm. Trong buổi họp tối qua ai cũng thấy lo và không yên tâm: Không biết các em có vượt qua được hay không? Có em nào ngất xỉu không?… Và những túi cứu thương đã được chuẩn bị thật kỹ lưỡng, những phương án cấp cứu được vạch ra. Nhưng đến giờ này thì tất cả các anh chị em đã an tâm và vững tin vào thế hệ đàn em của mình : không ai ngất xỉu qua thử thách vừa rồi. Các em đã chiến thắng được nỗi sợ hãi, đã vượt qua được sự nhút nhát của chính mình và biết đoàn kết, thương yêu nhau hơn trong từng đội, chúng, đàn. Chắc chắn đây là một kỷ niệm khó quên về một bài học rèn luyện lòng can đảm trong cuộc đời sinh hoạt của mỗi anh chị em trong GĐPT Linh Sơn Đà Lạt.

                                                 Quảng Ý Bùi Nguyễn Hiệp

Bài khác nên xem

Ảnh Đẹp

phuocthanh

Hình Ảnh Tu Học Của Đoàn Cựu Huynh Trưởng GĐPT Việt Nam

phuocthanh

Bàn Giao Thế Hệ

phuocthanh