Thơ: Tiếng chuông Thiên Mụ – Nhã Ca

 

Tiếng  Chuông Thiên Mụ

                                               Nhã Ca

 

Tôi lớn lên bên này sông Hương

 

Con sông chẻ đời thành những vùng thương nhớ

 

Cây trái Kim Long sắt thép cầu Bạch Hổ

 

Cửa Từ bi vồn vã bước chân song

 

Mặt nước xanh trong suốt tuổi thơ hồng

 

Tháp cổ chuông xưa sông hiền sóng mọn

 

Những đêm tối bao la những ngày tháng lớn

 

Những sáng chim chiều dế canh gà

 

tiếng chuông buồn vui dợn thấu trong da

 

người với chuông như chiều với tối.

 

 

 

Tôi bỏ nhà ra đi năm 19 tuổi

 

Đêm trước ngày đi nằm đợi tiếng chuông

 

Cuối cơn điên đầu giấc ngủ đau buồn

 

Tiếng chuông đến nhẹ nhàng lay tôi dậy

 

Tiếng chuông đến và đi chỉ mình tôi thấy

 

Chỉ mình tôi nhìn thấy tiếng chuông tan

 

Tiếng chuông tan đều như hơi thở anh em

 

Tiếng chuông tan rời như lệ mẹ hiền

 

Tiếng chuông tan lâu như mưa ngoài phố

 

Tiếng chuông tan tành tiếng vỡ trong tôi.

 

 

 

Từ dạo xa chuông khôn lớn giữa đời

 

Đổi họ thay tên viết văn làm báo

 

Cơm áo dạy mình ăn lơ nói láo

 

Cửa từ bi mất dấu đứa con hư

 

Tháp cổ chuông xưa sông nhỏ sương mờ

 

Dòng nước cũ trong mắt nhìn ẩm đục

 

Con đường cũ trong hồn nghe cỏ mọc

 

Chuông cũ giờ đây bằng bặt trong da

 

Tuổi hồng sa chân chết đuối bao giờ

 

Ngày tháng cũ cầm bằng như nước lũ

 

 

 

Nhưng sao chiều nay bổng bàng hoàng nhớ

 

Tiếng chuông xưa bừng sống lại trong tôi

 

Tiếng chuông xưa miền tuổi dại ta ơi

 

Chuông òa vỡ trong tôi nghìn tiếng nói

 

Những mảnh đồng đen như da đêm tối

 

Những mảnh đồng đen như tiếng cựa mình

 

Những mảnh đồng đen như máu phục sinh

 

Những mảnh đồng đen kề nhau bước tới

 

 

 

 

 

Tôi thức dậy đây chuông ơi chuông hỡi!

 

Tôi thức dậy đây tôi thức dậy rồi

 

Thức dậy thực sự rồi

 

Thức dậy cùng giông bão

 

Thức dậy cùng tan vỡ

 

Thức dậy cùng lịch sử.

 

 

 

Mẹ hiền ơi thành phố cũ chiều nay

 

Có giọt mưa nào như lệ trên tay

 

Trên mặt phố mặt đường mặt chợ

 

Cho con trở về đứng mê sảng ngó

 

 

 

 

 

NC 1972

 

Đức Quảng

 

 

 

Bài khác nên xem

Bùi Giáng viết về thơ Tuệ Sỹ

phuocthanh

Anh còn sống mãi

datthinh

Thơ: Bỏ Lại Phía Sau – Quảng Ý

ducquang