Cổng rừng mở rộng đón người xưa
bấy nhớ bấy thương mấy chẳng vừa
Đêm ấy chư Thiên giăng ám chướng
Sáng ngày thần quỷ đứng chờ trưa
Hát ca như thể bình an lắm
thác đổ reo hò mát nắng thưa
anh đi chầm chậm mà an trú
thoáng chốc đã thành lịch sử chưa ?
Đức Quảng