Ngày xưa trăn trở
Một mai đất nước hoà bình
Không còn lo lạc đạn bom rơi, sinh ly tử biệt.
Tình Lam tha thiết cuộn toả dâng trào,
Làm sao đáp đền tôn huynh thầy tổ.
Mấy mươi năm quê hương ta đó,
Nẽo tâm linh cửa đóng then cài.
Không phân biệt gái trai, lớp Thanh Thiếu, Đồng niên chi chí,
Là chiến sĩ trên mặt trận tâm linh.
Vượt qua chính mình, phục vụ chúng sanh là cúng dường chư Phật.
Con tim chơn chánh, chưa hề mang thương tật,
Đi vào đời chất ngất đức hiếu sinh.
Ta dấn thân không mưu cầu cho chính mình
Mà là vì lý tưởng hoà bình, nhiêu ích hữu tình, lợi lạc chúng sanh.
Tình như hạt mưa trên đá, tình như chiếc lá mong manh, hoà bình lặp lại, nhưng mộng không thành, tay trắng ra đi, vong thân vong quốc. Đứt từng khúc ruột, ngậm đắng nuốt cay, sanh mạng khác nào treo trên sợi tóc. Không còn nước mắt để khóc, mặt trời chỉ mọc ở tận phương Tây
Tôi xa rời, con sông cái suối. Tôi xa rồi cây đa luỹ tre, tôi xa rồi bụi chuối sau hè, chiếc nong tre ngồi ăn cơm chiều dưới ánh trăng sao!
Long đong mới biết, giá trị cuộc đời đâu chỉ có áo cơm?
Với chiếc xe đạp, Sài Gòn Gia Định, Biên Hoà Đồng Nai, Bà Rịa Vũng Tàu. Hàm Tân Bình Thuận. Phước Long Long Khánh, Bình Long bằng cả tấm lòng dựng xây tổ chức. Ngày ấy sao mà con tim chân thực. Tình Lam chất trực hỏi tự đâu sinh?
Hai mươi năm tỏ tấm chơn tình, 19/2 trại trường Đà Lạt, không còn cách nào khác phục hồi tổ chức, mạnh mẽ tiến lên.
Năm năm phụ tá nghiên huấn, thư ký hội đồng bậc Lực. Cố gắng hết sức để mà chu toàn, nhưng bị hàm oan đưa ra kỹ luật.
Bởi còn sung sức, đâu chịu ngồi chơi, bỏ phí tuổi đời, khơi đống tro tàn quyết xin tục bản SEN TRẮNG. Mới ra số một đã nghe hù doạ. Trong ngoài cố phá đến được số ba. Ách nạn xảy ra rã ban biên tập. Đúng bốn năm sau trang nhà Thế Giới, đáp điều mong đợi của cả Lam viên. Bận rộn mà vui không lo thất nghiệp.
Đã không thất nghiệp, thì nghiệp phải mang, chớ có oán than là mình xấu số, con thuyền phổ độ, chớ để lụy đó. Không vượt cam go sao thành hảo hán? Tu hành có bạn phải nhớ tri ân, xả bỏ báo thân đền ơn tri ngộ./.
(Thị Nguyên)