Câu Chuyện Lửa Tàn 3: Thuyền Trôi Vào Nước Quỷ!

Quan 2 (1)

 

Đừng để thuyền trôi vào nước quỷ!

Kính thưa quý anh chị,

Cùng các em thân mến.

Đêm nay chúng ta chung ngồi quanh đống lửa trại này – một ngày mệt nhọc đã trôi qua để ngày mai chúng ta lại tiếp thêm một ngày mệt nhọc nữa. Trong giờ phút này đã thoáng hiện trong chúng ta một ý sống, một định hướng sống, sống làm sao cho có ý nghĩa trong đời sống này. Chung quanh đây, có những anh chị làm việc thường xuyên trong máy điều hòa không khí, những anh chị phải thắt cravate hay mặc đồng phục suốt ngày, quen ngồi xô-pha hay ngủ giường êm nệm ấm… nhưng hôm nay chúng ta cùng ngồi bệt xuống đất này, cùng đong đưa võng và năm ngủ dưới bạt lều nhìn bầu trời đầy sao mà không thấy có chút khó khăn gì, có khi ăn rất ngon và ngủ rất sâu hơn mọi ngày bình thường nữa. Đó là vì con đường chúng ta đi là phải như vậy, lý tưởng chúng ta sống nó cần như vậy, vật chất là phù hoa – được mất, có không bất ổn, mọi phương tiện cũng chỉ là thứ yếu mà bị lệ thuộc vào sinh hệ lụy và dễ bị “hư hỏng”- Khi tự biết minh đã hư hỏng nhất thiết phải “TU” thôi!

Đạo tức là con đường, nhưng có hai cách nói dẫu chỉ có hai chân chúng ta cất bước: Con đường bằng vật thể và con đường của tâm linh. Tuổi trẻ của thời đại này sống rất sôi động trong ngập tràn phương tiện, có thể nhìn thấy nhau, có thể liên lạc với nhau, tặng quà cho nhau trong một cái tích tắc. Khái niệm về không gian và thời gian dường như bị rút ngắn lại và cuộc sống có vẻ vội vàng, nhanh gấp hơn. Nếu không có con đường của Đạo đức thuộc tâm linh điều chỉnh có phải lập tức chúng ta rơi vào thế cực đoan của cuộc đời, vì cuộc đời này rất nghiệt ngã mà cơm áo là điều kiện tiên quyết  bắt loài người phải trèo lên cao để tạo lập thế bền vững, bảo đảm lâu dài trong đời sống, có nhiều người lo xa, lo cho đến đời con, đời cháu họ nữa. Cứ vài ngày thì báo đăng vừa phá được vụ án mấy chục Kilogam Heroin, vài ngày là thông báo mấy trăm kilo thuốc phiện, án sau lớn hơn án trước… Dân số 90 triệu dân Việt Nam đúng là một thị trường vô hạn cho những người vô lương. Nếu không có sự mạnh dạn trong hoằng pháp, giáo dục thì khác nào ta  chịu thua trước thế lực của hiên ma Ba Tuần! Bình thường, khi Đạo đức trong mỗi người suy yếu thì bốn trạng thái khổ đau sẽ dấy lên hành hạ chúng ta:

                           “Cầu bất đắc khổ – Oán tắng hội khổ – Ái biệt ly khổ – Ngũ ấm xí thạnh khổ”

Những ai không nóng lòng khi sa vào trạng thái chờ đợi một sự kiện gì đang tới; người nào không khó chịu khi phải sống chung, đi cùng với những cái mình không ưa. Ở nhà gas xe lửa, bến xe, phi trường, cầu tàu.. biết bao nhiêu nước mắt biệt ly, hay trong những đám tang  thống thiết tiếng khóc thương giờ tử biệt. Nóng, lạnh, khô, ướt, đói khát đều là những cảm giác gây thương tổn và phiền não trong nhân loài.

Phật Pháp cho chúng ta biết nguyên do của mọi sự phiền não khổ đau và các phương cách tốt nhất để  diệt trừ và chuyển hóa  bản thân, hoàn cảnh, xã hội. Vấn đề quan trọng nhất là thay đổi cách nhìn (Chánh tri kiến). Chúng ta có thói quen nhìn ra ngoài, bằng cái tri thức, cái sở học của mình để tưởng (suy), thành các tượng (đánh giá) các hình tướng. Như vậy chúng ta thấy trạng thái Tưởng-Tượng-Tướng không chỉ trong một tánh thấy của nhãn quan. Từ đó Thức Đại mới hiện hữu để biết có, biết không trong vũ trụ này, Phật Pháp lại chỉ cho chúng ta hướng vào tự mình mà  soi chiếu, cách này gọi là phản tỉnh nội tại, bắt đầu từ cái nhìn ngược lại với sự vật bên ngoài:

Trong câu chuyện cổ Phật Giáo: Có một ông vua vi hành ra ngoài thành mới thấy đường đầy chông gai, đất đá ngổn ngang đi rất là đau chân. Ông ra lệnh các quan địa phương phải trải da bò làm đường nơi nào vua đi qua. Bao nhiêu da bò cho đủ để trải đường vua đi! Ai nấy đều bối rối vì nghĩ ra thảm cảnh phải giết bao nhiêu con bò trong những ngày vua đi bộ thị sát dân tình. Có một quân hầu đã nghĩ ra cách ngược lại, thay vì trải da bò vô số trên đường đi sao không  cắt 2 miếng da bò may vào giày cho vua khỏi đau chân? May mà vua và triều thần tán thành cách này nên cuộc giết hại hàng loạt bò lấy da đã không xảy ra.

Trong kinh Phổ Môn có đoạn: “ Giả sử hắc phong xuy kỳ thuyền phưởng phiêu đọa La Sát quỷ quốc kỳ trung…” nghĩa là, ví như có thuyền bị luồng gió hôn ám thổi dạt vào nước quỷ La Sát…, Quỷ La Sát rất hung tợn chuyên giết người ăn sống, uống tươi, thuyền nhân mà trôi vào tay chúng là tiêu đời. Có vị thiền sư dạy chúng ta cách phản tỉnh như vầy: Lúc chúng ta nổi trận lôi đình, nộ giận hung tàn không kiềm chế được thì chính là lúc thuyền đang trôi dạt vào nước quỷ, hậu quả gây ra sức tổn hại khôn lường – Vậy thì ta làm sao kiềm chế cơn giận đừng để thuyền trôi và nước Quỷ La sát tránh khỏi tổn hại nhau!

Trong kinh Duy Ma Cật, tại sao ngài A Nan nhìn thấy thế gian nhiều hầm hố, núi cao, vực thẳm khó đi mà đức Phật thì lại nhìn thấy núi non, đại địa bằng phẳng  an nhiên! Đức Phật giải thích rằng do tự tâm khác nhau nên cái nhìn (Chánh tri kiến) sẽ khác nhau.

Anh chị em thân mến!

Giáo Dục Gia Đình Phật Tử là một phương pháp, con đường Gia Đình Phật Tử đã trở thành lý tưởng vị nhân sinh. Và mỗi chúng ta phải thực hành, quán xét trong các phương pháp học Phật có hiệu quả. Bằng cách này chúng ta có thể điều phục tâm ý, buông bỏ vọng tưởng bên đời để đối đãi thật lòng với nhau.

Nguyên Hoàng

 

Bài khác nên xem

BHD.GĐPT Khánh Hoà: Đêm thắp nến kỷ niệm 70 năm GĐPT Khánh Hoà

Huệ Quang GĐPTVN

Đạo đức chính trị của tiền nhân

phuocthanh

Diệu Âm Càn Thát Bà!

ducquang