MẸ LÀ VẦNG TRĂNG
Quảng Ý
Đêm tĩnh lặng trăng nhìn qua khe cửa
Soi mẹ già trằn trọc lúc tàn canh
Gió sương khuya lay nhẹ lá đầu cành
Bờ mi khép giọt sầu rơi mắt mẹ.
Trăng đêm nay sao lẻ loi đơn độc
Như mẹ già một bóng giữa trời đêm
Có còn ai mẹ vuốt tóc bên thềm
Bàn tay ấm nâng niu từng sợi tóc.
Con hôm nay đã về nơi phố thị
Quen ánh đèn, con đánh mất vầng trăng
Xuân qua đi, thu đến biết bao lần
Mà con vẫn mịt mờ nơi viễn xứ.
Đêm mưa lạnh, phố phường không ánh điện
Nơi cuối đường vọng nhẹ tiếng à ơi
Trăng đêm mưa – lờ mờ vầng mây phủ
Trăng đêm nào về rực rỡ trong con!
GĐPT Chánh Đạt